night-gown
ghi chép về cuộc sống, cuộc đời
-
có bao nhiêu chữ để nói về một vấn đề ?
Một. 17/1/2021 VBC21 Như Rasul Gamzatov mở đầu “Daghestan của tôi”, tôi cũng sẽ lưu ý với các bạn rằng: những áng văn hay bản nhạc tôi nói tới ở đây cùng những bàn luận của tôi về nó không nhất thiết là một phân tích đúng đắn hoàn toàn, tôi không nói về bản thân những tác phẩm đó, tôi nói về những tác phẩm hiện lên trong những bơ vơ của tôi, được soi chiếu bằng toàn bộ đau khổ của tôi. Đề phòng khi có ai đó cho rằng những cảm nhận và đánh giá của tôi là sai, thì đó, tôi viết về những cảm nhận… [ Read More ]
-
bà tôi bắt tôi ngồi im trong nhà, tôi và bà đội cả trời lặng thinh
tôi nghĩ đến bà nội tôi, một thực thể kì lạ, một con người kì cục, một cá tính kì dị, một cảm giác kì diệu. những ngày tôi thấy mất hết sức lực kết nối với loài người, tôi lại nghĩ đến bà, vì hình như bà cũng đã sống một đời như thế. tôi từng mong mình thoát khỏi bà. nghĩ lại, tôi không biết phải đánh giá quãng thời gian tôi sống cùng bà thế nào cho phải. nói là nghiêm trọng thì là nghiêm trọng, mà nói là cỏn con thì là cỏn con. bà cũng không đánh đập hay hành hạ gì tôi, tất cả… [ Read More ]
-
gần hai ngàn chiều lưng chừng
gần hai ngàn: số buổi chiều lưng chừng tôi có, và cũng là số chữ của bài viết này, cân nhắc kĩ lưỡng trước khi đọc, hoặc cứ đọc đi rồi drop sau. Chiều lưng chừng, đồng hồ chưa điểm số bốn, phố Nguyễn Quý Đức thong dong những phút cuối cùng trước khi Thanh Xuân Bắc và Đặng Trần Côn tan cùng một lúc. Việt-An hình như đã hoàn thành giờ chính khóa. Vào lúc này, những mô tả và biểu cảm tưởng đã biến thành sáo rỗng bỗng đẹp lạ lùng: khói từ các vỉ thịt xiên và ngô khoai nướng tỏa ra nghi ngút, bay lên cao… [ Read More ]
-
trích nhật ký
Wilkes đang nói. Bình thường nó chẳng nói gì nhiều. Bây giờ nó nói, tức là nó có việc nghiêm trọng lắm. Mà với một con mèo, nghiêm trọng tức là đau, là buồn vệ sinh, là đói, thế thôi. Chắc Wilkes đang đói, nhưng tôi đã đổ hạt ra bát nó rồi. Tôi không làm được gì hơn. Nhà tôi có một hộp pate, nhưng mãi tôi chưa cho nó ăn. Tôi cũng không biết bao giờ tôi để nó ăn hộp pate ấy. Cũng như không biết bao giờ tôi sẽ hoàn thành đống việc mãi tôi chưa làm. Nhưng ngày thì vẫn trôi qua. Sáng nay, tôi… [ Read More ]
-
nhật kí vụn vỡ vì bi kịch số một
những ngày này, tôi lại quay về với cảm thức mình thực là con người bất tài. có lẽ bởi vì xung quanh tôi có nhiều người giỏi giang quá, và họ đạt được những thứ mà tôi vô cùng mong muốn. từ ấy tôi lại càng thấy mình tầm thường. đôi lúc tôi tự hỏi cảm thấy mình bất tài so với việc thấy mình tài cao phận thấp thì điều gì khổ đau hơn. tôi không chắc, nhưng tôi biết cảm giác mình bất tài rất đáng sợ, nó làm ta chán ghét chính mình. mà ghét mình thì biết làm sao đây ? con người ai cũng… [ Read More ]
-
một nỗi niềm đã cất cánh định bay đi
Tôi vốn định viết về một thứ gì đó khác. Con người và quyền được tự sống của nó, những con người bình thường thực sự, và vân vân. Nhưng rồi tôi đặt bút vì một nỗi tiếc nuối vô hạn, mà không chắc là tiếc tiền hay tiếc tiền, dành cho chiếc bút tôi tâm đắc nhất khi đã mua. Hiện không chắc nó còn đó hay nó đã xa tôi mãi mãi. Hồi nhỏ tôi có hộp bút to đầy những chiếc bút bi, nhưng từ khi tôi có tiền và biết ăn chơi, tôi chỉ giắt theo mình một vài cây bút với giá trị lớn hơn… [ Read More ]
-
nhật kí viết
Lâu lâu muốn viết, post lên đây thôi chứ không đi đâu xa nữa. Lắm khi người ta chẳng có dũng khí để thành thực, vì chưa biết kiếm đâu ra mo để che đít bò như Nguyễn Công Trứ, đành tìm về cái dáng dấp thân thuộc đã cho mình một vẻ yêu thương và trân trọng. Dẫu biết mặt trận này mới là nơi bom rơi đạn nổ với nhiều người, nhưng cái cảm giác của một mái nhà để nương tựa vẫn vuốt ve ta với nhiều cái ấm áp. Dạo này viết đã dè chừng và tủn mủn y như cái cung cách uống cà phê… [ Read More ]
-
thoát cơn mụ mị vì lũ khỉ cứ rủ rỉ thật ngu si
Dạo này tôi không hẳn hay viết, dù vẫn nghĩ. Thật kì lạ, những suy nghĩ dường như bị một thế lực nào đó thuần hóa, nằm im lìm trong trí óc. Cũng có thể nó học được Tôn Tử bằng cách nào đó, chờ đợi thời thế. Hoặc nó giống như quả xoài, chín rồi mới rụng, chờ đủ sự thay đổi về lượng để dẫn đến sự thay đổi về chất. Nó khiến tôi nhớ đến tình cảm trong thơ mà cô Đông dạy là thứ tình cảm được thanh lọc, và lấy ví dụ về cái ngày rất ngày, Hoàng Cầm viết “Bên kia sông Đuống”, sau… [ Read More ]
-
ai cũng phải giả vờ là bài này không tồn tại, nếu không chúng ta sẽ mất nhau đấy
Vào khoảnh khắc Taylor Swift nói nếu chị không làm ra một thứ tốt hơn tất cả những gì đã làm ra trước đó thì ấy là một sự thất bại, tôi nhận ra nó thật khắc nghiệt. Không phải ngành công nghiệp, mà là nghệ thuật. Không người nghệ sĩ nào được phép đau đi đau lại một nỗi đau. Dai dẳng hay thường trực thì nó cũng không được phép xuất hiện đến lần thứ hai ở đâu đó. Không người nghệ sĩ nào được phép để người đọc tắm hai lần trên một dòng sông, nhưng những dòng sông của anh ta phải có một thứ gì… [ Read More ]
-
hô khẩu hiệu to như còi xe hà nội
Hôm nay, sau khi thất bại trong việc đàm phán công việc với mẹ, tôi phải xuống chợ. Và đi theo nó là một câu chuyện như thế này. Tôi thấy một con gà đang chúi đầu xuống trong một cái phễu to hơn phễu chắt rượu, ừ nó là công cụ để cắt tiết gà. Con gà giãy giụa và từ cái cổ họng sắp lìa, nó vắt ra tiếng kêu thé thót không biết để cầu xin tôi đến cứu, cầu cứu người ta tha cho, phản kháng lại thần chết hay để đốt nốt chút sinh khí cuối cùng mà chết thanh thản. Nhưng để có lợi… [ Read More ]