• night-gown

    nhật kí vụn vỡ vì bi kịch số một

    những ngày này, tôi lại quay về với cảm thức mình thực là con người bất tài. có lẽ bởi vì xung quanh tôi có nhiều người giỏi giang quá, và họ đạt được những thứ mà tôi vô cùng mong muốn. từ ấy tôi lại càng thấy mình tầm thường. đôi lúc tôi tự hỏi cảm thấy mình bất tài so với việc thấy mình tài cao phận thấp thì điều gì khổ đau hơn. tôi không chắc, nhưng tôi biết cảm giác mình bất tài rất đáng sợ, nó làm ta chán ghét chính mình. mà ghét mình thì biết làm sao đây ? con người ai cũng…  [ Read More ]

  • night-gown

    thoát cơn mụ mị vì lũ khỉ cứ rủ rỉ thật ngu si

    Dạo này tôi không hẳn hay viết, dù vẫn nghĩ. Thật kì lạ, những suy nghĩ dường như bị một thế lực nào đó thuần hóa, nằm im lìm trong trí óc. Cũng có thể nó học được Tôn Tử bằng cách nào đó, chờ đợi thời thế. Hoặc nó giống như quả xoài, chín rồi mới rụng, chờ đủ sự thay đổi về lượng để dẫn đến sự thay đổi về chất. Nó khiến tôi nhớ đến tình cảm trong thơ mà cô Đông dạy là thứ tình cảm được thanh lọc, và lấy ví dụ về cái ngày rất ngày, Hoàng Cầm viết “Bên kia sông Đuống”, sau…  [ Read More ]

  • sáng tác

    em xin được phép viết bài thi văn vào giấy nháp

    Em xin được phép viết bài thi văn vào giấy nháp Nhân danh một đứa trẻ yếu ớt trước những sức nặng của thủ tục Và sự chật chội của những dòng in sẵn Đây là nghĩa đen hoàn toàn, không ẩn ý Vì cớ gì mà những thăng hoa lại có hơi thở run rẩy của số báo danh Tại sao người ta lại ép con chữ nằm e ấp giữa khung lồng chật chội Không phải chỉ có Huấn Cao mới có quyền đặt hoài bão trong nét chữ để tung hoành Làm ơn cho con chữ của em quyền hít thở và nhảy múa. Cũng được thôi…  [ Read More ]

  • night-gown

    ai cũng phải giả vờ là bài này không tồn tại, nếu không chúng ta sẽ mất nhau đấy

    Vào khoảnh khắc Taylor Swift nói nếu chị không làm ra một thứ tốt hơn tất cả những gì đã làm ra trước đó thì ấy là một sự thất bại, tôi nhận ra nó thật khắc nghiệt. Không phải ngành công nghiệp, mà là nghệ thuật. Không người nghệ sĩ nào được phép đau đi đau lại một nỗi đau. Dai dẳng hay thường trực thì nó cũng không được phép xuất hiện đến lần thứ hai ở đâu đó. Không người nghệ sĩ nào được phép để người đọc tắm hai lần trên một dòng sông, nhưng những dòng sông của anh ta phải có một thứ gì…  [ Read More ]

  • night-gown

    cái này gọi là ngắm cây viết blog, vô cùng mơ hồ, ghi lại suy nghĩ, không có tác dụng định hướng nhưng vẫn có thể tranh luận

    Lo sợ, bất an, vội vã, tất cả vì nỗi sợ thời gian. Rồi một ngày ta sẽ chết, ta đã ngần này tuổi – bằng tuổi Nguyễn Hiền khi đỗ Trạng, bằng tuổi Bill Gates lúc bắt đầu sự nghiệp, bằng tuổi bố khi bố mua được cái nhà này, quá cả tuổi Giang Ơi khi nhận nút vàng nút bạc, và tuổi trẻ sẽ qua đi. Có nhớ không những ngày, nếu bảy giờ mười lăm mà vẫn cách trường một trăm mét, ta sẽ chạy bán sống bán chết để trực tuần không ghi tên. Còn lúc ấy mà mới có bảy giờ năm nhé, chấp cả…  [ Read More ]

  • night-gown

    mối tình đầu, nghe ngọt như trái dâu tây

    Có phải người ta sẽ nhớ đến mối tình đầu của mình bằng cuốn sách mà cô ấy đọc ? Và cái dáng vẻ cô ấy nói về câu chuyện mình đã dường như thuộc lòng. Có phải người ta sẽ nhớ đến mối tình đầu của mình bằng bài toán mà anh ấy giải ? Và cái dáng vẻ anh ấy giảng về công thức mình đã dùng biết bao lần. Thực ra mối tình đầu không phải một điều gì đó ghê gớm, hay vô cùng đáng yêu, hay vô cùng lãng mạn. Mối tình đầu chỉ là chiếc sơ mi trắng trong sớm mai, hay vẻ tư…  [ Read More ]

  • night-gown

    “Hồ Tây” của em

    Tôi chỉ mới thấy hồ Tây một lần, vì một người từng thích tôi muốn cho tôi thấy hồ Tây, tôi cũng ừ thì hồ Tây, cho dù tôi thấy có nó hay không cũng chẳng khác gì. Vì vậy bài này tôi sẽ không viết về hồ Tây, mà tôi sẽ viết về cái nhà vệ sinh. Ừ thế thì tại sao tôi lại đặt tiêu đề như vậy ? Nó gắn với một bài viết trên Chiếp Esoterica – một blog có thể khiến bạn ném ngay những dòng chữ của tôi vào dĩ vãng. Trong bài viết ấy, Chiếp gắn hồ Tây với nỗi buồn của người…  [ Read More ]

  • night-gown

    xàm ích kỉ vì viết không nổi

    Tôi cố gắng viết bài này sau khi đi VinMart mua rau về và chợt nhớ ra VinMart có xuất hiện trong bài gần nhất của tôi. Nói thật tôi không thích thú gì Vin cả, tôi còn thấy nó cứ chaebol thế nào ấy, nhưng bản thân tôi lại không chối được việc cứ vào đấy ra là tôi lại thấy mình không viết thì sai trái quá. Đọc lại những bài viết gần nhất, tôi không ưng được mấy và định bụng sẽ xoá hết đi, bởi một trang viết tốt hơn hết là nên được yêu bởi tác giả của nó trước khi nhận được sự cảm…  [ Read More ]

  • night-gown

    forever young

    Trời mưa lâm thâm, mình đi trong gió mát, tiếng nhạc buồn quá, lòng mình cũng không vui lên nổi. Dạo này mình không viết được, bài nào cũng cảm thấy cứng tay, từ ngữ cú pháp không có gì đáng đọc, chẳng biết cớ gì. Chắc là người ta cũng có lúc không viết được nhỉ. Xe buýt vắng tanh, mình đâm ra thích việc học chiều thứ bảy. Nói thật mình ưng cảm giác ở trên xe buýt vắng người, mình vẫn ở cái ghế cuối cùng đó, để balo sang bên cạnh, vắt chân chữ ngũ ngồi nhìn xung quanh. Những lúc trên xe buýt như thế,…  [ Read More ]

  • night-gown

    chuyện ngày be bé và hai người phụ nữ

    Bình thường vẫn hay nói Chí Phèo bị bỏ rơi ở lò gạch cũ, ổn mà, có sao đâu, phim ảnh với tiểu thuyết cô nhi đầy ra đấy, quen rồi. Nhưng có một lần, cô Đông nhấn mạnh : “Mẹ Chí Phèo bỏ hắn trần truồng và xám ngắt trong một cái váy đụp ở một cái lò gạch cũ.” và thế là mình không muốn học nữa, không muốn nghe bất cứ điều gì nữa. Mình không biết phải phản ứng như thế nào trước việc một đứa trẻ bị mẹ nó chối từ. Mình nhớ mãi buổi chiều hôm ấy như thế này, mẹ mình với bác…  [ Read More ]