• night-gown

    chuyện cô đơn

    Cô đơn chỉ đẹp khi nào ? Cô đơn chỉ đẹp khi nó đi kèm với sự tự do, như cách Elsa ở một mình giữa lâu đài trên núi tuyết. Là khi em ngồi một mình trong căn phòng tối, khi em một mình tự lựa chọn em đi ăn ở đâu, đi chơi ở đâu. Là khi em đứng giữa đất trời và thấy thật thanh thản. Còn lại, cô đơn đều đáng sợ. Như khi em ngồi giữa một đám đông chuyện trò nhưng em không thể nói với ai. Như khi em thấy những người em cố gắng để thân thiết loại em ra khỏi vòng…  [ Read More ]

  • night-gown

    trường học

    Dường như đã thành một thông lệ, mình luôn dành đêm cuối cùng của một kì nghỉ để viết về việc mình chán thế nào khi ngày mai phải đến trường. Trường học là một nơi đáng sợ. Trong lòng mình, mức độ khủng khiếp của trường học phải ngang ngửa cái nhà tù Côn Đảo ấy. Cái mình ghét nhất ở trường học là nó thực sự rất mâu thuẫn. Đây là chuyện trường cấp hai của mình : Họ nói mỗi ngày đến trường là một ngày vui và họ bắt bạn phải nghiêm chỉnh làm mọi thứ, mà mình không hiểu khi người ta cứ phải tuân…  [ Read More ]

  • night-gown

    nhấm nháp

    nhấm nháp một giọt nước mắt mặn chát, em có thấy cuộc đời bớt nát không? thuộc lòng trang viết vài dòng vụn vặt, em có thấy được mắt em đang buồn? Bởi vì những lúc muốn nói một lời mà bất lực, những câu từ thay thế cứ manh mún trong lòng.  [ Read More ]

  • night-gown

    Một ngày khác – chuyện núi đồi ôm tôi như cách Baymax ôm Hiro

    Vẫn như những khi bộc bạch một điều vốn đã qua, tôi xoá đi xoá lại những dòng này nhiều lần, vì tôi không biết nói sao cho thật chuẩn cảm xúc của mình. Lần này tôi đi, mang theo một vết thương để thử chữa lành, thử buông bỏ, thử để nó đi xa. Và bây giờ nó lơ vơ đâu đó gần một đỉnh đèo ở Mù Căng Chải cũng cỡ hơn ngày, nó đi khỏi tôi sớm hơn tôi đã định. Bởi vào ngày mùng hai, lúc đứng giữa núi đồi hét “Let it go”, tôi đã dành cả hơi thở của mình mà tống khứ vết…  [ Read More ]

  • night-gown

    bạn bè – bè bạn

    Tôi đã nghĩ là em ổn, cho đến khi thấy em bật khóc dưới vòi hoa sen. Thì ra em chỉ quên đi nó một cách tạm thời thôi, thì ra có những con người lại quan trọng với em đến vậy. Tôi biết vì sao em thấy họ quan trọng. Không phải vì họ là người phù hợp nhất với em, mà vì họ là những người đầu tiên em quen. Sự chông chênh trong lòng khiến em bám víu lấy họ, nỗi sợ hãi khiến em nỗ lực vì họ. Và bởi em đã bỏ công sức, em nghĩ em xứng đáng một điều gì đó. Em ích…  [ Read More ]