• sáng tác

    lơ thơ chờ lơ thơ tan vỡ

    Chờ tôi với, hãy chờ đợi tôi vớiTôi đến rồi đâyĐang cố gắng thật nhanh Trong này tối, rừng cây và hổ đóiTôi đang chạy như thiêu, chờ một chút thôi Thời gian hỡi, hãy thương tôi một nhúmTrời hãy mưa, để họ đừng vội đi Nhưng hết rồi, họ cần sống mừng vui“Em nhỏ ơi, chúng tôi sắp đi rồi”Ừ thế thôi,Chân tôi không cần bướcKhông cần đua với nhịp điệu huyễn thuyênMảnh tình người như vầng trăng điềm nhiênTung tăng dung dăng, chẳng đợi ai khốn khổ Những nô đùa không chào tâm rạn vỡVậy nên đừng ham hố trong thẩn thơTrở về với bao nỗi niềm trơ…  [ Read More ]

  • night-gown

    bà tôi bắt tôi ngồi im trong nhà, tôi và bà đội cả trời lặng thinh

    tôi nghĩ đến bà nội tôi, một thực thể kì lạ, một con người kì cục, một cá tính kì dị, một cảm giác kì diệu. những ngày tôi thấy mất hết sức lực kết nối với loài người, tôi lại nghĩ đến bà, vì hình như bà cũng đã sống một đời như thế. tôi từng mong mình thoát khỏi bà. nghĩ lại, tôi không biết phải đánh giá quãng thời gian tôi sống cùng bà thế nào cho phải. nói là nghiêm trọng thì là nghiêm trọng, mà nói là cỏn con thì là cỏn con. bà cũng không đánh đập hay hành hạ gì tôi, tất cả…  [ Read More ]

  • night-gown

    gần hai ngàn chiều lưng chừng

    gần hai ngàn: số buổi chiều lưng chừng tôi có, và cũng là số chữ của bài viết này, cân nhắc kĩ lưỡng trước khi đọc, hoặc cứ đọc đi rồi drop sau. Chiều lưng chừng, đồng hồ chưa điểm số bốn, phố Nguyễn Quý Đức thong dong những phút cuối cùng trước khi Thanh Xuân Bắc và Đặng Trần Côn tan cùng một lúc. Việt-An hình như đã hoàn thành giờ chính khóa. Vào lúc này, những mô tả và biểu cảm tưởng đã biến thành sáo rỗng bỗng đẹp lạ lùng: khói từ các vỉ thịt xiên và ngô khoai nướng tỏa ra nghi ngút, bay lên cao…  [ Read More ]