• văn học

    sẽ mãi không thể trở thành van gogh, nhưng tại sao chúng ta vẫn vẽ

    bài viết gợi từ bức tranh mộng nam quang,vẽ khi diệu trang rơi vào thế chờ đợi bị động. tiêu đề dành cho việc vẽ, nhưng cứ mở rộng ra về sáng tác nghệ thuật, là được. ban đầu, tôi không có ý thể hiện một tâm tình gì qua bức vẽ này. tôi chưa bao giờ vẽ có chủ đích. tôi chỉ cầm bút lên vẽ vì tôi muốn thế. tôi muốn nghịch màu, nghịch bút; hoạ cụ là đồ hàng của tôi, ngày bé khuấy giả vờ trong cái nồi nhựa rồi mời mẹ ăn đi xem con nấu ngon không, lớn hơn rồi ai lại khuấy giả…  [ Read More ]

  • night-gown

    bà tôi bắt tôi ngồi im trong nhà, tôi và bà đội cả trời lặng thinh

    tôi nghĩ đến bà nội tôi, một thực thể kì lạ, một con người kì cục, một cá tính kì dị, một cảm giác kì diệu. những ngày tôi thấy mất hết sức lực kết nối với loài người, tôi lại nghĩ đến bà, vì hình như bà cũng đã sống một đời như thế. tôi từng mong mình thoát khỏi bà. nghĩ lại, tôi không biết phải đánh giá quãng thời gian tôi sống cùng bà thế nào cho phải. nói là nghiêm trọng thì là nghiêm trọng, mà nói là cỏn con thì là cỏn con. bà cũng không đánh đập hay hành hạ gì tôi, tất cả…  [ Read More ]

  • sáng tác

    mua tư cách an ủi ở hà nội

    hôm nay tôi đã nghĩ mình phải như thế này: giả bộ như mình quyết định hủy hôn với người chồng sắp cưới, ném vào mặt hắn ta chiếc nhẫn đính ước và cởi giày cao gót ra quẳng xuống đất cho nó lại bật lên rồi mới rơi xuống lần nữa. tôi sẽ chỉ vào mặt thằng khốn nạn ấy và tuyên bố nó không xứng đáng có được nụ cười của tôi vào mỗi sáng thức dậy, và ánh mắt âu yếm đầy tin tưởng đầy tình tứ mỗi đêm trước khi ngủ. tôi sẽ quay gót và bước đi như đang tiến đến một sự cách mạng,…  [ Read More ]

  • night-gown

    trích nhật ký

    Wilkes đang nói. Bình thường nó chẳng nói gì nhiều. Bây giờ nó nói, tức là nó có việc nghiêm trọng lắm. Mà với một con mèo, nghiêm trọng tức là đau, là buồn vệ sinh, là đói, thế thôi. Chắc Wilkes đang đói, nhưng tôi đã đổ hạt ra bát nó rồi. Tôi không làm được gì hơn. Nhà tôi có một hộp pate, nhưng mãi tôi chưa cho nó ăn. Tôi cũng không biết bao giờ tôi để nó ăn hộp pate ấy. Cũng như không biết bao giờ tôi sẽ hoàn thành đống việc mãi tôi chưa làm. Nhưng ngày thì vẫn trôi qua. Sáng nay, tôi…  [ Read More ]

  • sáng tác

    yêu hay không yêu không yêu hay yêu không thể nói trong một lời

    “Làm thú vật làm thánh thần cũng dễ Chỉ có làm người khó biết bao nhiêu.” Sống như một con người, chính là trải qua một hành trình khó khăn và phức tạp như vậy, nhưng cũng đồng thời rất đẹp đẽ. Nếu tôi chỉ được trả lời câu hỏi này trong một vài từ ngắn gọn, tôi sẽ chọn từ “đấu tranh”. Làm người chính là trải qua sự vật lộn như thế, với chính mình, với xã hội, với sự sống nói chung. Và trong quá trình giằng co ấy, lúc nào cũng xuất hiện những câu hỏi, những băn khoăn, những cãi vã mà chính nó sẽ…  [ Read More ]

  • night-gown

    một nỗi niềm đã cất cánh định bay đi

    Tôi vốn định viết về một thứ gì đó khác. Con người và quyền được tự sống của nó, những con người bình thường thực sự, và vân vân. Nhưng rồi tôi đặt bút vì một nỗi tiếc nuối vô hạn, mà không chắc là tiếc tiền hay tiếc tiền, dành cho chiếc bút tôi tâm đắc nhất khi đã mua. Hiện không chắc nó còn đó hay nó đã xa tôi mãi mãi. Hồi nhỏ tôi có hộp bút to đầy những chiếc bút bi, nhưng từ khi tôi có tiền và biết ăn chơi, tôi chỉ giắt theo mình một vài cây bút với giá trị lớn hơn…  [ Read More ]

  • night-gown

    nhật kí viết

    Lâu lâu muốn viết, post lên đây thôi chứ không đi đâu xa nữa. Lắm khi người ta chẳng có dũng khí để thành thực, vì chưa biết kiếm đâu ra mo để che đít bò như Nguyễn Công Trứ, đành tìm về cái dáng dấp thân thuộc đã cho mình một vẻ yêu thương và trân trọng. Dẫu biết mặt trận này mới là nơi bom rơi đạn nổ với nhiều người, nhưng cái cảm giác của một mái nhà để nương tựa vẫn vuốt ve ta với nhiều cái ấm áp. Dạo này viết đã dè chừng và tủn mủn y như cái cung cách uống cà phê…  [ Read More ]

  • sáng tác

    lệ là giọt nước mắt lau đi

    Những bài báo, những người vô gia cư. Không phải hình tượng nghệ thuật, tầm thường đến không phân tích được. Họ chỉ nghèo khổ thôi. Đói nữa. Hình như nhà báo muốn nhấn mạnh rằng những người còn lại đang quá sung sướng, dù thế nào cũng quá sung sướng rồi. Đừng mong gì nữa, với những người đáy cùng này, chỉ một mái hiên thôi và trời không mưa đã là an yên và hạnh phúc. Đớn đau vì một bài báo như này, không thể chịu đựng nổi sự kiệt cùng này hình như còn dễ hơn cảm thương với Hộ, với Chí, hình như là với…  [ Read More ]

  • night-gown

    alo, đây là không có tiêu đề

    Vào khoảnh khắc chiếc máy ảnh trên tay cô gái phát ra tiếng tách, cô ấy muốn bầu trời cô đang nhìn trở thành vĩnh cửu, muốn đóng băng giây phút đẹp trong bức ảnh nọ, để một ngày mai nhìn lại sắc xanh trên mảnh giấy, cô được trở về và sống trong không gian mình đã từng với nhịp tim lúc ấy. Em bây giờ cũng vậy, em không tìm cái vĩnh viễn của tình yêu như Tế Hanh, em tự biến những gì em yêu thành vĩnh viễn. Em vẫn nhớ sáng hôm qua, cái nắng buổi sớm mai làm em thấy yêu quý ngày mới vô…  [ Read More ]

  • night-gown

    một bài cũng viết từ lâu rồi. đăng vì không muốn giữ một mình nữa.

    Hai chị em Kang Eun Ki và Kang Eun Bo là sinh đôi. Vì một lời tiên tri mà nhất định phải giấu một đứa đi, không thể để lộ nhà có hai con gái cùng tuổi. Eun Bo hay trốn ra ngoài chơi, một hôm gặp Thế tử Lee Kyung, cứ thế thích nhau. Rồi Eun Bo mất tích, lạc gia đình, trở thành tình báo mong tìm lại bố mẹ. Sau nhà họ Kang đưa con gái đến tuyển tú, chỉ còn Eun Ki. Thế tử giờ trở thành vua, nhất định Eun Ki là người năm xưa mà chọn nàng, nhưng Eun Ki bị sát hại. Eun…  [ Read More ]