• bình luận

    và khi tro bụi

    trưa mùa hè yên ả, hoa vàng đã đi hết, những quằn quại cũng trôi biến về đâu, “và khi tro bụi” cũng chỉ còn là “và khi tro bụi”. tôi chẳng nhớ mình biết nó vào ngày nào, nhưng đọc thì mới hôm qua. chuyện kể về hành trình đi tìm cho mình một bản sắc để chết. An Mi không phải là cô gái trẻ như chúng ta hoang mang về cuộc đời ngày mai, An Mi muốn cái chết của cô có một sức nặng của cuộc đời đằng trước nó. đây là một câu chuyện đáng yêu. nhân vật cứ đi mong manh trên ranh giới…  [ Read More ]

  • văn học

    sẽ mãi không thể trở thành van gogh, nhưng tại sao chúng ta vẫn vẽ

    bài viết gợi từ bức tranh mộng nam quang,vẽ khi diệu trang rơi vào thế chờ đợi bị động. tiêu đề dành cho việc vẽ, nhưng cứ mở rộng ra về sáng tác nghệ thuật, là được. ban đầu, tôi không có ý thể hiện một tâm tình gì qua bức vẽ này. tôi chưa bao giờ vẽ có chủ đích. tôi chỉ cầm bút lên vẽ vì tôi muốn thế. tôi muốn nghịch màu, nghịch bút; hoạ cụ là đồ hàng của tôi, ngày bé khuấy giả vờ trong cái nồi nhựa rồi mời mẹ ăn đi xem con nấu ngon không, lớn hơn rồi ai lại khuấy giả…  [ Read More ]

  • night-gown

    có bao nhiêu chữ để nói về một vấn đề ?

    Một. 17/1/2021 VBC21 Như Rasul Gamzatov mở đầu “Daghestan của tôi”, tôi cũng sẽ lưu ý với các bạn rằng: những áng văn hay bản nhạc tôi nói tới ở đây cùng những bàn luận của tôi về nó không nhất thiết là một phân tích đúng đắn hoàn toàn, tôi không nói về bản thân những tác phẩm đó, tôi nói về những tác phẩm hiện lên trong những bơ vơ của tôi, được soi chiếu bằng toàn bộ đau khổ của tôi. Đề phòng khi có ai đó cho rằng những cảm nhận và đánh giá của tôi là sai, thì đó, tôi viết về những cảm nhận…  [ Read More ]

  • sáng tác

    lơ thơ chờ lơ thơ tan vỡ

    Chờ tôi với, hãy chờ đợi tôi vớiTôi đến rồi đâyĐang cố gắng thật nhanh Trong này tối, rừng cây và hổ đóiTôi đang chạy như thiêu, chờ một chút thôi Thời gian hỡi, hãy thương tôi một nhúmTrời hãy mưa, để họ đừng vội đi Nhưng hết rồi, họ cần sống mừng vui“Em nhỏ ơi, chúng tôi sắp đi rồi”Ừ thế thôi,Chân tôi không cần bướcKhông cần đua với nhịp điệu huyễn thuyênMảnh tình người như vầng trăng điềm nhiênTung tăng dung dăng, chẳng đợi ai khốn khổ Những nô đùa không chào tâm rạn vỡVậy nên đừng ham hố trong thẩn thơTrở về với bao nỗi niềm trơ…  [ Read More ]

  • night-gown

    bà tôi bắt tôi ngồi im trong nhà, tôi và bà đội cả trời lặng thinh

    tôi nghĩ đến bà nội tôi, một thực thể kì lạ, một con người kì cục, một cá tính kì dị, một cảm giác kì diệu. những ngày tôi thấy mất hết sức lực kết nối với loài người, tôi lại nghĩ đến bà, vì hình như bà cũng đã sống một đời như thế. tôi từng mong mình thoát khỏi bà. nghĩ lại, tôi không biết phải đánh giá quãng thời gian tôi sống cùng bà thế nào cho phải. nói là nghiêm trọng thì là nghiêm trọng, mà nói là cỏn con thì là cỏn con. bà cũng không đánh đập hay hành hạ gì tôi, tất cả…  [ Read More ]

  • night-gown

    gần hai ngàn chiều lưng chừng

    gần hai ngàn: số buổi chiều lưng chừng tôi có, và cũng là số chữ của bài viết này, cân nhắc kĩ lưỡng trước khi đọc, hoặc cứ đọc đi rồi drop sau. Chiều lưng chừng, đồng hồ chưa điểm số bốn, phố Nguyễn Quý Đức thong dong những phút cuối cùng trước khi Thanh Xuân Bắc và Đặng Trần Côn tan cùng một lúc. Việt-An hình như đã hoàn thành giờ chính khóa. Vào lúc này, những mô tả và biểu cảm tưởng đã biến thành sáo rỗng bỗng đẹp lạ lùng: khói từ các vỉ thịt xiên và ngô khoai nướng tỏa ra nghi ngút, bay lên cao…  [ Read More ]

  • sáng tác

    mua tư cách an ủi ở hà nội

    hôm nay tôi đã nghĩ mình phải như thế này: giả bộ như mình quyết định hủy hôn với người chồng sắp cưới, ném vào mặt hắn ta chiếc nhẫn đính ước và cởi giày cao gót ra quẳng xuống đất cho nó lại bật lên rồi mới rơi xuống lần nữa. tôi sẽ chỉ vào mặt thằng khốn nạn ấy và tuyên bố nó không xứng đáng có được nụ cười của tôi vào mỗi sáng thức dậy, và ánh mắt âu yếm đầy tin tưởng đầy tình tứ mỗi đêm trước khi ngủ. tôi sẽ quay gót và bước đi như đang tiến đến một sự cách mạng,…  [ Read More ]

  • night-gown

    trích nhật ký

    Wilkes đang nói. Bình thường nó chẳng nói gì nhiều. Bây giờ nó nói, tức là nó có việc nghiêm trọng lắm. Mà với một con mèo, nghiêm trọng tức là đau, là buồn vệ sinh, là đói, thế thôi. Chắc Wilkes đang đói, nhưng tôi đã đổ hạt ra bát nó rồi. Tôi không làm được gì hơn. Nhà tôi có một hộp pate, nhưng mãi tôi chưa cho nó ăn. Tôi cũng không biết bao giờ tôi để nó ăn hộp pate ấy. Cũng như không biết bao giờ tôi sẽ hoàn thành đống việc mãi tôi chưa làm. Nhưng ngày thì vẫn trôi qua. Sáng nay, tôi…  [ Read More ]

  • bình luận

    học văn, ngôn tình và “tống biệt hành”

    hôm nay, lần đầu tiên trong đầu tôi có ý niệm gì đó về những gì Thâm Tâm viết. tôi vẫn luôn không hiểu vì sao chúng tôi, những đứa trẻ chưa trưởng thành, chưa có bất kì kinh nghiệm sống nào lại phải đọc, phải học, phải hiểu những tác phẩm người ta sẽ mất cả đời để hiểu. rồi để đi thi, để tốt nghiệp, chúng tôi hiểu như những gì người khác muốn, giả vờ như mình thực sự cảm thụ mà thực ra chỉ là một mớ kiến thức được nhét vào đầu theo cung cách học vào cho nhớ, chẳng khác gì học công thức…  [ Read More ]

  • bình luận

    danh nghĩa 2: mấy thứ hay hay

    Đáng lẽ ra tôi nên nói đến chuyện trưởng thành, vì tập 10 vừa xem tập trung vào nội dung đó. Lăng Tiêu lớn lên đúng theo cách mình nói: đột nhiên thành người lớn, trùng hợp vào đúng sinh nhật 18 tuổi, khi mọi việc đổ dồn lên đôi vai của mình. Nhưng tôi chưa trưởng thành, vẫn được thứ thánh đường là trường học bảo vệ, nên tôi không hiểu rõ tình huống này. Có phải đó là khoảnh khắc khi tất cả sự chuẩn bị có cái cớ hợp lý để đưa vào đời sống, tích lũy và học tập như thế đều là cho giờ phút…  [ Read More ]