lơ thơ chờ lơ thơ tan vỡ
Chờ tôi với, hãy chờ đợi tôi với
Tôi đến rồi đây
Đang cố gắng thật nhanh
Trong này tối, rừng cây và hổ đói
Tôi đang chạy như thiêu, chờ một chút thôi
Thời gian hỡi, hãy thương tôi một nhúm
Trời hãy mưa, để họ đừng vội đi
Nhưng hết rồi, họ cần sống mừng vui
“Em nhỏ ơi, chúng tôi sắp đi rồi”
Ừ thế thôi,
Chân tôi không cần bước
Không cần đua với nhịp điệu huyễn thuyên
Mảnh tình người như vầng trăng điềm nhiên
Tung tăng dung dăng, chẳng đợi ai khốn khổ
Những nô đùa không chào tâm rạn vỡ
Vậy nên đừng ham hố trong thẩn thơ
Trở về với bao nỗi niềm trơ vơ
Muộn màng sượng thầm thì câu ca hát
Tôi hãy ngạt trong chân trời đỏ rạng
Hãy nằm chết giữa mênh mang cô đơn
Để hồn loang nâng mệnh bạc lua hua
Trên vũng máu thanh thản xuân chưa mùa
Chờ lặng lẽ rồi thiên thần sẽ tới
Sợi tuyết trắng lơ lửng xen hồn em
Quyện vào giữa những chơ vơ dang dở
Dần tan mãi vào đêm đen mịt mùng
Còn ai gác bờ vai mỏng tĩnh mịch
Chìm mộng thu, không màng mùa hạ mưa
Cho tôi chết, hãy siết cho tôi chết,
Đã không yêu đừng bắt tôi mĩ miều
Đã không gần đừng bắt tôi mong mỏi
Đã không đợi đừng bắt tôi vói theo.
Bài thơ này tôi viết cùng nỗi phiền muộn đã nuốt chửng tôi mấy ngày nay, tôi có phần thèm người thái quá. Chuyện cũng chỉ tí teo là tôi không đến kịp để gặp các bạn ở café, mà nghĩ lại có khi tôi vừa đến thì họ cũng đi, chẳng có gì khác biệt. Vậy thôi, cùng cực hoá mọi thứ là sở trường của những cá tính như tôi mà.