• night-gown

    một bài viết có sức sống mãnh liệt như giọng ca oanh vàng mỗi đêm của lưỡng vị láng giềng

    Sáng ra nhàn hạ, mình lấy dưỡng môi và son ra đánh, tự nhiên thấy cuộc đời tươi đẹp, muốn chiều đi cafe. Bao giờ cũng thế, bản thân mà thoải mái nhẹ nhàng thì kiểu gì cũng sinh cảm hứng, mà cafe thì đáng yêu biết bao giữa thành phố này. Nó vẫn có sự ồn ã của hàng quán, của tiếng người nói chuyện, của âm thanh rục rục máy xay sinh tố, nhưng đó là nơi đông người lạ, chẳng ai tọc mạch và nghị luận được việc ta đang làm, dáng vẻ ta đang mang, cùng lắm cũng chỉ như ta, thấy những người xung quanh…  [ Read More ]

  • văn học

    làm thế nào để master nghị luận xã hội

    Bài viết này là để dành tặng Thịt, em ruột hơi fake của mình, vì tất cả sự đáng yêu và ngu si và phiền phức của Thịt. Và vì mình yêu Thịt. Nói thật, mình không phải master nghị luận xã hội, vì mình quá ngáo, và mình cũng chẳng giỏi giang gì. Nhưng đó chính là điều khiến mình tin rằng mình nên là người viết bài này. Nếu như mình giỏi và mình thấy nó dễ ngay từ đầu, sẽ rất khó để mình chỉ cho người vốn không biết hoặc không giỏi lắm, nhưng bởi mình đã cố gắng để làm chủ dạng bài này nên…  [ Read More ]

  • night-gown

    vui, khoẻ, trẻ trung : yêu (một sự cập nhật và giải thích chắc là rõ ràng)

    Gió nhè nhẹ, mát mẻ, những con phố ở Hà Đông vẫn mang cái dáng dấp cũ kĩ và nhà quê của nó. Những căn nhà tuổi dễ đến chục năm đứng lặng giữa màu sơn đã xỉn, ôm lấy từng muôi cháo của người bán hàng dẻo tay đang trút vào bát to, phủ lên màu xanh của hành lá lẫn trong sắc tím của tía tô, hay bao trọn từng xêu phở gà lẫn với tiếng xì xụp phát ra từ người đàn ông trung niên bình thản ngồi cạnh đứa trẻ xoay xoả trong vội vã (người ta càng lớn càng không sợ những thứ doạ nạt…  [ Read More ]

  • night-gown

    Quốc học và Huệ

    Quốc học mà tôi biết không hẳn là Quốc học như thế này. Chiều hôm ấy, vắng lặng, chúng tôi đi cũng vội. Tôi thích không khí cổ kính của Quốc học, thích từ sân bóng, thích từng cái cầu thang, thích cả những con người với tôi lúc đó. Việt Hằng và Thảo Chi, thực ra gái Huế cũng chẳng khác gái Hà Nội lắm, chúng tôi ai cũng có một mảnh hồn rất tình như thế, thi thoảng cũng gắt gỏng như thế. Chắc tại tôi chưa thấy Việt Hằng và Thảo Chi mặc áo dài trắng. Hôm đó tôi nói với Việt Tùng rằng nếu tôi ở…  [ Read More ]

  • night-gown

    chưa quá muộn để ngưng hành hạ nhau

    Đây là một câu chuyện có thật mà tôi may mắn được hiểu trong khi đi thực tế ở một mô hình lớp học Tiếng Anh với giáo viên nước ngoài ở các trường trung học cơ sở. Buổi chiều hôm ấy, lũ trẻ thấy chị trợ giảng bước vào cổng trường, ghé phòng hiệu phó lấy sổ đầu bài và đi lên lớp. Thầy giáo vào lớp ngay khi chuông báo hiệu giờ học bắt đầu. Tôi nói họ gần như là những cộng sự hoàn hảo của nhau. Anh thầy Tây cao to và đẹp trai lại nhiệt tình, hóm hỉnh, chị trợ giảng tuy còn nhỏ người…  [ Read More ]

  • night-gown

    “đừng nói cho DT biết”

    Nói về bạo lực học đường, mình không dám gọi mình là nạn nhân, vì những gì các nạn nhân khác phải hứng chịu quá kinh khủng. So với việc mình không có ai tin, không có ai quý mến, bị lăng mạ, bị sỉ nhục, bị đặt điều, bị phỉ báng, những người khác không chỉ đơn thuần là tổn hại về danh dự, nhân phẩm và niềm tin, họ còn chịu những nỗi đau về thể xác. Đừng nghĩ những nỗi đau thể xác có thể lành lại, không, vào giây phút da thịt cảm thấy đau, tất cả những ấm ức một đứa trẻ phải chịu trở…  [ Read More ]

  • night-gown

    forever young

    Trời mưa lâm thâm, mình đi trong gió mát, tiếng nhạc buồn quá, lòng mình cũng không vui lên nổi. Dạo này mình không viết được, bài nào cũng cảm thấy cứng tay, từ ngữ cú pháp không có gì đáng đọc, chẳng biết cớ gì. Chắc là người ta cũng có lúc không viết được nhỉ. Xe buýt vắng tanh, mình đâm ra thích việc học chiều thứ bảy. Nói thật mình ưng cảm giác ở trên xe buýt vắng người, mình vẫn ở cái ghế cuối cùng đó, để balo sang bên cạnh, vắt chân chữ ngũ ngồi nhìn xung quanh. Những lúc trên xe buýt như thế,…  [ Read More ]

  • night-gown

    toẽ

    Mưa rơi đều đều, đều đều, vậy là một đám mây sắp biến mất mãi mãi, từng mảnh nhạc vỡ vụn vào tim tôi và tan ra với thời gian. Tôi tự hỏi nếu như tôi sống ở những năm xa lơ lắc, khi mà người ta còn chưa nghĩ ra cách phát lại nhạc thì tôi sẽ sống như thế nào với một tâm hồn hỗn độn không được an ủi, nếu bản đàn của anh chỉ nghe được một lần duy nhất, nếu tôi xúng xính xiêm áo đến một thính phòng và quay trở về, chỉ có thể mường tượng lại giai điệu khi có xúc cảm.…  [ Read More ]

  • night-gown

    chuyện ngày be bé và hai người phụ nữ

    Bình thường vẫn hay nói Chí Phèo bị bỏ rơi ở lò gạch cũ, ổn mà, có sao đâu, phim ảnh với tiểu thuyết cô nhi đầy ra đấy, quen rồi. Nhưng có một lần, cô Đông nhấn mạnh : “Mẹ Chí Phèo bỏ hắn trần truồng và xám ngắt trong một cái váy đụp ở một cái lò gạch cũ.” và thế là mình không muốn học nữa, không muốn nghe bất cứ điều gì nữa. Mình không biết phải phản ứng như thế nào trước việc một đứa trẻ bị mẹ nó chối từ. Mình nhớ mãi buổi chiều hôm ấy như thế này, mẹ mình với bác…  [ Read More ]

  • night-gown

    tình bọ xít

    Chắc nhiều người cũng biết mình đem lòng crush anh thanh niên, nhân vật trong “Lặng lẽ Sa Pa”. Mình cũng hay nghĩ về anh như cách các cô bạn khác nghĩ về bạn trai thôi, mình họa trong tâm trí khuôn miệng cười tươi trên dáng vóc thực ra mà nói là nhỏ bé, rồi đôi bàn tay khéo léo nuôi gà đẻ trứng, trồng cả vườn hoa, hay là thái độ cẩn thận khi pha thứ trà thơm hơn nước hoa của anh. Trong đầu mình có hết, và mình thích anh, không thể thích một đứa con trai nào khác. Chỉ là, mình thiếu một khuôn mặt…  [ Read More ]