night-gown

forever young

Trời mưa lâm thâm, mình đi trong gió mát, tiếng nhạc buồn quá, lòng mình cũng không vui lên nổi. Dạo này mình không viết được, bài nào cũng cảm thấy cứng tay, từ ngữ cú pháp không có gì đáng đọc, chẳng biết cớ gì. Chắc là người ta cũng có lúc không viết được nhỉ.

Xe buýt vắng tanh, mình đâm ra thích việc học chiều thứ bảy. Nói thật mình ưng cảm giác ở trên xe buýt vắng người, mình vẫn ở cái ghế cuối cùng đó, để balo sang bên cạnh, vắt chân chữ ngũ ngồi nhìn xung quanh. Những lúc trên xe buýt như thế, mình thấy an ổn, thấy bình tâm, thấy sống cứ như này cũng không sao, không giằng xé dằn vặt được trên những trang giấy rồi không có ai thương cũng được, cũng được, một mình trên chiếc xe buýt như này cũng rất tốt. Rồi mình nghĩ, giấc mộng Alex của mình, cũng có thể dùng xe buýt mà đi như thế này. Chẳng biết mình có nghĩ lại khi cái ngột ngạt bức bối của mùa hè đến không.

Rồi mình xuống xe, chiều thứ bảy đường không như trên xe buýt, vẫn đông đúc như thường. Đèn đường lên rồi, mình thích trời nhập nhoạng như thế này, những kẻ có một mái ấm tất tả trở về với bữa cơm chiều, mấy người vẫn còn mưu sinh lúc này cũng dừng lại, ngày tàn, có lẽ lòng người không tránh khỏi chậm lại một chút. Mình không hiểu vì sao, nhưng mình thấy ánh đèn của thành phố rất ấm áp, có lẽ vì mình là đứa trẻ đô thị, hiện đại hoá với mình không phải quá trình buồn. Màu sắc rực rỡ của những tấm bảng hiệu hắt lên khuôn mặt kẻ vất vả, những giọt mồ hôi trở nên lấp loáng. Đứng dưới ánh sáng, có gì mà không vui ?

Mưa bay bay trên đầu mình để trần, đi bộ trên đường, bỗng mình thèm ngọt quá. Bánh ? Hay kem ? Kem đi, mình thích kem mát mát. Mình không ăn kem mùa hè nóng, hè nóng chỉ hợp nước mơ chua thôi, kem có cái ngầy ngậy, lại ngọt, nên ăn khi hẹn hò, hoặc như mình, muốn hưởng thụ một chút. Dốc ví ra, mình chẳng còn bao nhiêu tiền cả. Mười sáu nghìn không có kem ngon. Mình nghĩ thế mà đi vào VinMart, nếu có tiền mình sẽ mua kem con cá vị trà xanh, đó là loại kem mình thích. Đứng trước tủ kem hồi lâu, có hai loại kem là đúng mười sáu nghìn trên bảng giá, nhưng mình không thấy nó ở đâu cả, mình thực sự muốn ăn loại kem tốt nhất trong khả năng chi trả của mình. Mình biết mình không đủ mua con cá trà xanh, nhưng nhìn loại kem vị caramel kìa, mình chưa gì đã thấy vị caramel thơm rồi. Mình nghĩ lúc đấy trông mình giống những đứa trẻ trong phim, cầm đống tiền lẻ trong tay thèm thuồng nhìn thứ gì đó cách chúng một lớp kính. Mình bỗng thấy đứa trẻ trong mình trỗi dậy, thực ra con người nào cũng có một phần như thế, được gắn với sự vật hiện tượng nào đó để chỉ cần động vào nó thôi là tư cách ấy trỗi dậy. Mình biết của mình không chỉ là kem, và không chỉ mình mình hiện nguyên hình là đứa trẻ trước những cây kem ngọt ngào. Mình cứ đứng ngẫm nghĩ trước tủ, kem vị Caramel mười tám nghìn, mười tám nghìn. ! Có phải hôm trước mình uống cà phê thừa hai nghìn không nhỉ !?! Hai nghìn ! Hai nghìn ! Mình lục tung cả balo lên, có hai nghìn thật. Thế mà mình lại có hai nghìn đấy. Thế là mình đủ mua kem mình muốn rồi.

Đúng lúc ấy, có một anh lớn mặc sơ-mi trắng dẫn theo hai đứa bé đến. “Nào, Trung chọn đi, Trung thích kem nào ?” Đứa bé chạy đến tủ kem, “Em ăn kem màu đỏ.” Mình nghĩ chắc nó sẽ ăn kem Kitkat hai mươi nghìn mà mình không mua được, thế nhưng cuối cùng nó lại ăn kem dâu đấy, à mà thực ra mình cũng không mua được kem dâu. Còn một bé gái mặc váy đỏ, em ấy không nhìn tủ kem đắt hơn, mà nhìn tủ kem mình vốn không thích. “Anh Minh ơi em muốn kem này.”, ừm tên Minh là đúng rồi, sơ-mi trắng sáng sủa vậy mà. Còn em bé, em chọn kem sữa chua, cái kem ba nghìn mình thử một lần cho biết rồi thôi, mình chưa kịp nghĩ thì anh Minh đã nói : “Kem ấy thì có gì mà ngon.” Đúng là nó không ngon thật, mình cũng lấy được kem của mình rồi nên không ở đó nữa, nhưng nghĩ lại, mình cũng thích gà rán mà người lớn không mê, hừm, thực ra hôm nay anh Minh có mua cho em bé cả hộp kem một trăm nghìn thì em cũng chẳng vui bằng cái kem ba nghìn đâu. Anh Minh mặc sơ-mi trắng lúc hơn năm giờ chiều ngày hai tư tháng Tám năm mười chín mua kem với hai đứa bé một trai tên Trung một gái váy đỏ ở VinMart số 3 Nguyễn Quý Đức, Thanh Xuân, Hà Nội ạ, nếu anh có đọc được cái này thì : Một, với trẻ con và sau này hoặc bây giờ là bạn gái anh, quan trọng vẫn là gãi đúng chỗ ngứa. Hai, không phải ai cũng giống mình. Ba, không có sự lựa chọn nào là ngu ngốc cả, người lớn đo vị ngon dựa cả vào giá tiền, trẻ con thì không. Bốn, anh ưa nhìn đấy.

Sau đó, mình ra quầy tính tiền, mình đưa cây kem ra và nhả khỏi nắm tay một cuộn tiền, vì mình vốn hay nắm tiền trong tay như thế. Chị thu ngân đánh son hồng cánh sen giở từng đồng tiền của mình ra, miệng cười. Đừng nói với em chị đã thấy sự ngu si của em trước tủ kem nhé. Nhưng mà có lẽ là thế thật. Rồi mình hỏi “Đủ tiền đúng không ạ ?”, chị rất nhẹ nhàng rút tờ một nghìn ra đưa cho mình. Và bằng tất cả sự ngu nghếch còn lại, mình á một tiếng như nó là cái gì vui vẻ lắm và bày tỏ thái độ rất vui mừng thích thú. Đến bây giờ mình không hiểu phản ứng ấy là gì, nhưng kệ thôi, chuyện đã rồi. 

Và thế là mình ăn kem, đương nhiên không thể nghe nhạc buồn mà ăn kem rồi, mình nghe I lay my love on you và ăn kem như thế. Thực ra mình không biết ăn kem que, vì mình ăn thế nào trong mười sáu năm qua cũng sẽ bị bẩn tay, lần này không ngoại lệ, mình nghĩ có khi đến chết đi sống lại mình cũng chỉ ăn được con cá với kem ly thôi.

Thực ra dạo này thấy bất lực khi viết nhưng hôm nay mình lại truyền cảm hứng ngắm Huệ cho nhiều người qua story trên, một thứ mình vẫn sẽ tin nó là phép màu vì “Nếu mặt trời không chiếu đúng góc đó, nếu lúc đó nước không còn đọng lại, thì sao có thể thấy được ?”, vậy mình cũng nên vui nhỉ.

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, hôm nay thực sự rất đẹp, từ nắng sáng đến mưa chiều. Cảm ơn cuộc đời, hôm nay mình đã trọn một niềm vui đã chọn.