night-gown
ghi chép về cuộc sống, cuộc đời
-
nó là một sự sướng không hề nhẹ
Tôi mang theo cái vội vã và vẻ lẩn tránh trở thành người đầu tiên đi ra khỏi lớp. Tôi lúc đó chỉ đinh ninh một điều rằng cái nóng thực sự có thể dập tắt mong muốn trở nên độ lượng và cảm thông của con người ta. Ngồi trong lớp, những sợi tóc con và tóc mái bết lại dính bên quai hàm và cái gáy đang nhớp nháp mồ hôi; áo ngực ôm chặt lấy hai bầu vú vốn đã thấy ngột ngạt, thẳng thừng đè từng sợi dây lên vai, lên lưng; tay áo ướt nhẹp bó lấy cẳng, chèn lên khuỷu tay còn đang bận… [ Read More ]
-
con người với cả con ngợm
Có một điều tôi cảm thấy rất khó hiểu. Đó là tôi sẽ sống như thế nào khi không có Wilkes. Tôi chưa biết mình có đưa ra quyết định mua một con mèo khác hay không, vì nếu thế thì bé mèo mới không khác gì một vật thay thế, em sẽ không thích vậy. Nên tôi sẽ không mua bất cứ con mèo nào cả và có thể đến lúc ấy, tôi sẽ không ở nhà nhiều nữa, tôi sẽ đi cho đến đêm muộn, rồi về nhà tắm rửa đi ngủ, tôi sẽ từ chối mọi khả năng ngồi dưới bóng đèn bàn học, vì tôi không… [ Read More ]
-
khi ta không còn kí ức
Đó là câu chuyện của “The Giver”. Tôi sẽ không kể hay nói gì về nó, vì tôi đọc còn chưa kĩ, vì tôi vội vã muốn biết điều gì sẽ xảy ra, vì tôi yêu Jonas và Gabriel. Nhưng tôi sẽ viết vài thứ, về sự lựa chọn của tôi, nếu như một ngày tôi phải vứt bớt kí ức, hoặc bán nó đi như bán sắt vụn giống những gì đã xảy ra trong một câu chuyện của chị Hiền Trang. Tôi sẽ giữ lại những kí ức về Wilkes, nó sẽ đậm sâu và lớn lao, nó là những gì tươi mát, trong trẻo nhất, cũng ngọt… [ Read More ]
-
cùng Wilkes
thực ra không có em, tôi vẫn biết mình phải làm gì, mình cần làm gì, chỉ là, tôi không biết phải làm nó như thế nào. tôi không dám nghĩ đến một ngày tôi sẽ tiễn em ra đi, nhưng mỗi khi ta lặng yên tựa vào nhau, khi tôi cảm nhận thật rõ rằng em đang bên tôi, lòng tôi lại trào lên một cảm xúc lo sợ, sợ rằng em sẽ đi xa, một ngày. hoặc sợ tôi sẽ đi xa, hoặc sợ ta bị chia cắt. đến lúc ấy, tôi biết ôm ai để băng qua những đêm hàn ? nghe thật ích kỉ nhỉ, có… [ Read More ]
-
ngồi, ngồi và ngồi
Một trong những đặc điểm duy nhất được tôi công nhận vào khoảnh khắc tôi nhận ra mình thực chất chẳng biết được mấy về bản thân là sở thích ngồi và không làm gì cả. Tôi không chắc nó có phải là thiền hay không, cũng không quan tâm, bởi tôi đơn giản là vô cùng hưởng thụ cái việc mình cứ ngồi như thế, nhìn mọi thứ xung quanh, hoặc mơ mộng một điều gì đó, nghĩ ngợi một thứ gì đó, bất cứ cái gì. Những ý nghĩ cứ trôi đi trong trí tôi như mấy đám mây hình con cừu hững hờ trên bầu trời, chẳng… [ Read More ]
-
chuyện cô đơn
Cô đơn chỉ đẹp khi nào ? Cô đơn chỉ đẹp khi nó đi kèm với sự tự do, như cách Elsa ở một mình giữa lâu đài trên núi tuyết. Là khi em ngồi một mình trong căn phòng tối, khi em một mình tự lựa chọn em đi ăn ở đâu, đi chơi ở đâu. Là khi em đứng giữa đất trời và thấy thật thanh thản. Còn lại, cô đơn đều đáng sợ. Như khi em ngồi giữa một đám đông chuyện trò nhưng em không thể nói với ai. Như khi em thấy những người em cố gắng để thân thiết loại em ra khỏi vòng… [ Read More ]
-
trường học
Dường như đã thành một thông lệ, mình luôn dành đêm cuối cùng của một kì nghỉ để viết về việc mình chán thế nào khi ngày mai phải đến trường. Trường học là một nơi đáng sợ. Trong lòng mình, mức độ khủng khiếp của trường học phải ngang ngửa cái nhà tù Côn Đảo ấy. Cái mình ghét nhất ở trường học là nó thực sự rất mâu thuẫn. Đây là chuyện trường cấp hai của mình : Họ nói mỗi ngày đến trường là một ngày vui và họ bắt bạn phải nghiêm chỉnh làm mọi thứ, mà mình không hiểu khi người ta cứ phải tuân… [ Read More ]
-
nhấm nháp
nhấm nháp một giọt nước mắt mặn chát, em có thấy cuộc đời bớt nát không? thuộc lòng trang viết vài dòng vụn vặt, em có thấy được mắt em đang buồn? Bởi vì những lúc muốn nói một lời mà bất lực, những câu từ thay thế cứ manh mún trong lòng. [ Read More ]
-
Một ngày khác – chuyện núi đồi ôm tôi như cách Baymax ôm Hiro
Vẫn như những khi bộc bạch một điều vốn đã qua, tôi xoá đi xoá lại những dòng này nhiều lần, vì tôi không biết nói sao cho thật chuẩn cảm xúc của mình. Lần này tôi đi, mang theo một vết thương để thử chữa lành, thử buông bỏ, thử để nó đi xa. Và bây giờ nó lơ vơ đâu đó gần một đỉnh đèo ở Mù Căng Chải cũng cỡ hơn ngày, nó đi khỏi tôi sớm hơn tôi đã định. Bởi vào ngày mùng hai, lúc đứng giữa núi đồi hét “Let it go”, tôi đã dành cả hơi thở của mình mà tống khứ vết… [ Read More ]
-
bạn bè – bè bạn
Tôi đã nghĩ là em ổn, cho đến khi thấy em bật khóc dưới vòi hoa sen. Thì ra em chỉ quên đi nó một cách tạm thời thôi, thì ra có những con người lại quan trọng với em đến vậy. Tôi biết vì sao em thấy họ quan trọng. Không phải vì họ là người phù hợp nhất với em, mà vì họ là những người đầu tiên em quen. Sự chông chênh trong lòng khiến em bám víu lấy họ, nỗi sợ hãi khiến em nỗ lực vì họ. Và bởi em đã bỏ công sức, em nghĩ em xứng đáng một điều gì đó. Em ích… [ Read More ]