night-gown

không phải chuyện thích các anh con trai

mình đang tính sẽ học bù cho những hôm lười biếng nhưng mà con mèo nó nằm lên cổ tay phải rồi nên mình sẽ delay việc này một lúc.

thay vào đó, mình sẽ nói về một câu thoại mình thích trong Lady Bird. nó thế này :
“Christine : I just wish…I wish that you liked me.
Marion : Of course I love you.
Christine : But do you like me ?”

đó là một câu nói đã đánh trúng trái tim mình, vì phần lớn thời gian ở nhà mình đều ở với Wilkes trong phòng của bọn mình với cái cửa đóng lại, như hầu hết thiếu niên có mèo và phòng riêng khác. mình yêu bố mẹ mình, miễn cưỡng thừa nhận yêu em gái mình. mình khẳng định điều đấy vì cũng như với Wilkes, chỉ cần cái ý nghĩ họ sẽ biến mất xẹt ngang qua đầu mình cũng đủ khiến mình suy sụp mất một lúc. mình đoán đó là một sợi dây liên kết vô hình đã từng nằm trong hình hài sợi dây rốn. cái việc mình là con của bố mẹ mình khiến mình yêu họ mà không cần nhiều lắm lí do.

nhưng nếu hỏi mình ở thời điểm có thích họ không, mình không dám chắc. mình không thích nói chuyện với bố mẹ mình, không thích đi chơi cùng bố mẹ mình, như rất nhiều thiếu niên khác. mình cũng không thích tính cách của bố mẹ mình lắm. và điều này khiến mình nghi ngờ rằng nếu họ cho mình một list người và bắt mình chọn một ông bố, một bà mẹ, có lẽ mình sẽ không chọn bố mẹ mình.

mình chưa từng nghĩ cái việc thích một ai đó nó lại quan trọng như vậy. nhưng mình đã luôn nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ thích bố mẹ mình, khi nào mình lớn hơn một tí nữa. mình đang ở tuổi nổi loạn mà.

đấy, viết xong phát là con mèo nó đi chơi luôn rồi.