chuyện một mối tình
Hôm nay sẽ là một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác nếu tôi không sực nhớ ra thẻ thư viện đến hết đêm này hết hạn. Vậy là nâng cái thân xác mỏi mệt lên, tôi tắm gội sạch sẽ vì nào ai muốn đem cơ thể toàn mùi mồ hôi đi chơi, rồi bôi kem chống nắng, tán concealer, trét Colourpop Super Shock Cheek màu Never been kissed lên má, tô Black Rouge A02 vào mỏ và sẵn sàng ra ngoài. Nhưng đừng nghĩ tôi đi với vẻ sang chảnh của son đỏ, má hồng ! Một cái mũ bán vé số, một cái balo nhỏ màu đen, một cái túi máy ảnh lủng lẳng, tôi ra khỏi nhà không khác nào đứa trẻ chuẩn bị đi bụi.
Thư viện chiều hè chào đón từng hàng từng hàng trẻ con, những đứa bé đeo thẻ thư viện cùng chìa khóa nhà lủng lẳng ở cổ, tay cầm truyện tranh, cổ tích nghển cổ lên “Chào ông ạ, ông cho cháu xin cái chìa khóa tủ.” Tôi đương nhiên phải làm lại thẻ, chuẩn bị sẵn sàng hai bên mép để nhấc lên một chút khi máy ảnh chớp nhưng trời nào chiều ý người, cô chịu trách nhiệm thủ tục chỉ sửa lại thông tin hạn sử dụng, thu tiền rồi tada, giữa âm thanh khù khù khạc khạc của cái máy in, một chiếc thẻ mới cóng được nhả ra, và khuôn mặt đần độn trên chiếc thẻ cũ vẫn tiếp tục ngu si trên chiếc thẻ mới. Xin lỗi cuộc đời, xin lỗi tâm hồn thiếu nữ của tôi, sẽ không có sự hẹn hò đọc sách nào ở thư viện hết.
Làm thẻ xong, mượn sách mới xong, tôi lên xe buýt đi sửa máy ảnh, nhưng lịch sử lặp lại, số nhà trên đường Nguyễn Trãi không có ý nghĩa gì hết, tôi lại chẳng còn sức đi dọc đường Nguyễn Trãi mà tìm xem rốt cuộc cái Cường Thịnh nó nằm ở xó xỉnh nào. Lê từng bước mỏi mệt trên đường, tôi rẽ vào Circle K như một phản xạ có điều kiện, rồi tu một phát hết nửa lon Lavie Chanh Bạc hà có gas. Sảng khoái rồi nhìn quanh, Circle K trên đường Nguyễn Trãi trông không khác gì cái co-working space cho một start-up ! Tôi thì không khoái lắm vụ người ngồi la liệt làm việc, nhưng ngồi mát và nhìn thấy ba chú bồ câu xinh yêu ngoài ban công, tôi sau đó không hiểu sao chẳng muốn đi tiếp. Có lẽ vì sợ ? Sợ trời nắng thực sự mà mình có mỗi cái mũ bán vé số !?
Rồi thì tôi cũng vào Nhã Nam, tôi nghe thấy tiếng trẻ con “Bà ơi mua cho con cái này đi !” cùng vài tông giọng non nớt như thế nữa. Bà lão đứng giữa bốn đứa cháu gái, nheo mắt nhìn giá tiền “Chọn đi rồi bà mua cho một cái.” Chẳng biết có mấy dịp bà dắt được cả bốn đứa cháu đi chơi !? Người bà hỏi giờ giấc bao nhiêu, hẹn bốn rưỡi về tắm rửa nấu cơm nhé, lại đáp “Bà đâu mang nhiều tiền, chút còn phải mua thức ăn nữa chứ !” khi em Bông giơ một bộ nấu ăn thật to lên. Rồi mấy đứa bé gái nhỏ phân vân bộ y tế hay bộ búp bê, hỏi em Cún mua bộ lớn hay chị Bông mua bộ bé, tôi đoán thế này kiểu gì cũng có một đứa dỗi đây. Và y như rằng, em Bông tính tiền trong nước mắt, khi bà bảo “Đổi thì đổi đi”, cô thu ngân nói “Con đổi nhanh cô tính tiền cho” và các chị bĩu môi “Bà cứ chiều nó.” Thực ra em Bông chỉ ghen tị em Cún có bộ to thôi. Ngày trước ba chị em tôi cũng thế, tôi lớn nhất, Vân Anh kém tôi một tuổi, Bi nhỏ xíu kém tôi năm tuổi, mẹ hay dẫn đi siêu thị, và luôn kết thúc bằng cái mặt xị của một trong ba đứa. Còn bà nội, chúng tôi chưa bao giờ dám ồn trước mặt bà.
Quá bốn rưỡi, hiệu sách trở nên tĩnh lặng, và đây, cái mối tình ở tiêu đề nó nằm ở đây. Một chàng trai sạch sẽ, áo phông trắng quần đen, tóc tai về cơ bản là tươm tất, ngồi đó, nghiêng đầu, đọc. Vâng, dựa vào tính cách của tôi thì các bạn cũng biết rồi, thể nào tôi chẳng đong đưa với cái hình bóng đấy. Và thế là đôi chân đi đôi Converse bẩn thỉu nửa năm không giặt bắt đầu lượn lờ bên cạnh đôi Adidas đen không một hạt bụi. Xong, ôi chời má, anh nghe điện thoại, thứ giọng nam ấm áp nhảy thẳng vào con tim tôi. Ôi anh cũng đẹp đấy. Nghe điện thoại xong, anh đi chọn sách, nhưng cái gì kia, anh chọn sách gì kia ? Thôi rồi, lại một con người lười biếng chỉ biết mấy cái nguyên tắc lãng nhách cho mấy cậu muốn thành công. Thế là xong, anh chạm đúng cái huyệt của em rồi. Vậy nhé, em chẳng thèm thích anh đâu, áo mặc in chữ Unique mà tư duy thì nào khác các chú trên group mua sách. Vậy là một mối tình kết thúc. Kết thúc cái phẹt, không còn gì, tôi bước ra khỏi Nhã Nam, không nhung nhớ.
Chẳng biết đăng lên đây hay đăng lên site, hay đăng cả hai ? Cái này đơn thuần là tâm sự mua vui thôi chứ làm gì mang lại giá trị ! Mà có khi còn đâu ai nghe chuyện con bé một chiều lết xác ra đường.